Phật dạy: đời là bể khổ, nhưng chịu được thống khổ mới có thể trưởng thành…

Đời là bể khổ…

Cuộc đời vốn là một cuộc tu hành, người thành công là người đã trải qua hết những rèn luyện của cuộc tu hành đó. Một khi được được tôi luyện qua mọi khổ ải, đời người sẽ suôn sẻ và thuận lợi hơn rất nhiều.

Phật dạy: đời là bể khổ, nhưng chịu được thống khổ mới có thể trưởng thành. Khổ nạn chính là một con đường buộc phải đi qua khi đã tồn tại trên cõi đời này. Cả một đời người, dù ít dù nhiều cũng đều phải chịu đựng một vài vấn đề khó khăn. Từ lúc sinh ra, người ta đã phải đối diện với nỗi khốn khổ trăm bề. Ngay cả tín hiệu chào đời của chúng ta cũng là tiếng khóc. Mà tiếng khóc ấy còn theo mãi chúng ta đến lúc nhắm mắt xuôi tay.

Người ta sinh ra chính là để chịu khổ. Nếu con người sống thoải mái, thảnh thơi, cầu gì được nấy, ra ngoài vòng sinh tử, cả đời tựa như một cuộc dạo chơi thì liệu những Phật Thích Ca Mâu Ni, Lão Tử hay Chúa Jesus có xuất hiện trên thế gian này để mà “độ nhân” đi qua bể khổ không? Cho nên nếu đã không có cách nào lựa chọn khác đi, chúng ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên, lấy chính khổ nạn ấy làm vui, làm động lực để đi tiếp trên đường đời gian khó.

Nỗi khổ chạm đến đáy cùng thì sẽ là “vật cực tất phản” (đến cực hạn sẽ phản đảo lại tình trạng hiện tại). Nghĩa là khi chịu thống khổ quá ghê gớm rồi, người ta sẽ vì thế mà cũng đắc được những điều phi thường.

… nhưng chịu được thống khổ mới có thể trưởng thành!

Hãy nghĩ một cách tích cực hơn, khổ nạn thực ra cũng không đáng sợ đến vậy, nhất là khi nó còn là cơ hội để tu rèn một con người, một nhân cách, là cái đà đưa người ta vượt trội lên.

Người xưa thường giảng: “Sông có khúc, người có lúc“, ý nói đời người ta là có thăng trầm, thịnh suy, phải biết kiên nhẫn chờ thời. Phật gia cũng giảng về luật nhân quả báo ứng. Người ta là sướng trước khổ sau và ngược lại. Đời này khổ đau, phiền não thì kiếp sau sẽ được đền bù, sống một đời hạnh phúc, tiêu dao. Đời này ngập trong nhung lụa, bạc tiền, rất có thể kiếp tới sẽ phải làm kẻ ăn xin nơi đầu đường góc chợ. Mọi thứ xét ra đều rất công bằng.

Và phải chăng đời người ta chính là phải kinh qua đắng cay mới hiểu được giá trị của ngọt bùi, dầm mình trong khổ não mới càng yêu thêm những giây phút thanh thản hiếm hoi?

Nếu không biết mệt mỏi, làm sao thấu được ý nghĩa của sự an nhàn? Nếu chẳng thể nghênh đón gió sương, chịu đựng trong cát bụi thì làm sao biết được giá trị của một nơi chốn trời yên biển lặng? Có thể bạn đã trải qua rất nhiều khổ nạn, hoặc có lẽ ngay bây giờ đang vấp phải những khó khăn đó, hay tương lai còn rất nhiều điều gian truân hơn hơn đón chờ bạn, vậy cũng đừng sợ hãi.

Khi bóng đêm qua đi, ánh sáng của ngày mới sẽ tới, chỉ cần chúng ta kiên trì chờ đợi, bền bỉ nỗ lực thì chắc chắn khổ ải nào rồi cũng qua hết để nếm được ngọt bùi phía trước. Cũng như lời Phật dạy về 3 khổ nạn lớn nhất đời người, một khi vượt qua được, còn gì xứng đáng hơn một cuộc đời bình yên thanh thản, phúc sâu lộc dày đang ở ngay trước mắt?

3 khổ nạn lớn nhất cuộc đời theo lời Phật dạy

Dục vọng

Dục vọng chính là nguyên nhân gây ra phần lớn những thống khổ trên cõi đời này. Dục vọng là những gì sinh ra bên trong con người, khi đã nảy sinh khó mà ngừng lại.Còn nếu như có thể làm theo lời Phật dạy, tránh xa những dục vọng, ham muốn, tham lam, như vậy chúng ta cũng bớt bị trói buộc bởi phiền ɴão.

Hận thù

Phật dạy” Nhất niệm sân tâm khởi, bá vạn chướng môn khai. Tức là nếu như suy nghĩ thù hận nổi lên thì trăm vạn nghiệp chướng cũng đều mở ra.

Không ít người chỉ vì xích mích nhỏ mà cũng chỉ sống trong hận thù, cả đời không yên ổn nổi.

Cố chấp

Cố chấp trong giáo lý nhà Phật là sự khăng khăng chấp nhất với một món đồ hay một đoạn tình cảm mà bản thân không thể nào có được. Đây là một loại ý niệm ích kỷ cần phải được loại trừ. Cảm xúc cố chấp đó rất dễ trói buộc con người ta trong một phạm vi nhỏ hẹp, án ngữ mãi trong lòng, khăng khăng cho đến chết, cả cuộc đời cũng vì thế mà chìm trong đau khổ. Một khi buông bỏ được lòng cố chấp, chúng ta mới có thể thả lỏng tâm trí và bản ngã của mình.

Buông xuống những cố chấp vô lý, đồng thời cũng là buông bỏ những muộn phiền vô nghĩa, tâm trí được khơi thông, con người cũng được giải thoát. Phật dạy: “vạn vật giai không”, tức là vạn vật vốn không có thật, nhưng chúng ta lại luôn cố chấp cho rằng chúng đều có thật.

Cho nên đức Phật đã nói “không” để phá cái tâm cố chấp cho rằng mọi thứ đều có thật đó. Tận trong sâu thẳm ý niệm, chúng ta luôn nghĩ thân thể này thật sự là của mình; nhà cửa, tiền của, xe cộ, danh vị… cũng là cái của mình, cho nên khi những thứ ấy bị mất đi thì chúng ta đau khổ vô cùng. Chính bởi cái tâm cố chấp cho là thật, nên mới có phiền não đau khổ và gây tạo vô số nghiệp tội.

Nếu như chúng ta có thể vượt qua hết thảy những cố chấp trên đời, không cố chấp với danh lợi, tiền tài, tình cảm… cũng tức là đã buông bỏ được những thứ đau khổ, độc hại của cuộc đời này. Sở dĩ bản thân ta cảm thấy không vui, không hài lòng về cuộc đời này là bởi trong tâm ta tồn tại sự cố chấp.

Một khi lòng suy nghĩ thoáng hơn, đời người cũng trở nên suôn sẻ và thuận lợi hơn rất nhiều. Mọi thứ tồn tại trên đời này đều có hai mặt, tốt và xấu mà đôi khi bạn chẳng thể phân biệt rạch ròi. Trên đời vốn không có gì đáng gọi là khổ đau, cũng chưa chắc có gì nên xem là hạnh phúc.